Cách phát hiện keylogger ẩn mình trên smartphone
Nhìn từ xa, cây hoa giấy như một chiếc ô khổng lồ mang màu hồng rực rỡ. Quanh khu vực này ít có cây hoa giấy nào có kích thước lớn như vậy. Được trồng trước cửa nhà, đến nay cây hoa giấy đã cao bằng cả ngôi nhà 5 tầng. Tán cây rộng như một mái vòm, che gần hết mặt trước của ngôi nhà.Khi hỏi tuổi thọ của cây hoa giấy, ông Phạm Minh Phú (56 tuổi), ngụ P.12, Q.Bình Thạnh kể: "Chủ của ngôi nhà này trồng nó khi còn nhỏ, cũng khoảng 20 năm rồi. Ban đầu chỉ trồng làm kiểng, sau này ngày càng to và đẹp. Cây hoa giấy ở đây đã lâu rồi, không ảnh hưởng tới ngôi nhà nên chủ nhà vẫn để nó phát triển, hiện đã cao quá ngôi nhà 5 tầng này. Là người dân địa phương, tôi chứng kiến cây hoa giấy trưởng thành từng ngày".Cũng theo ông Phú, dù không chăm sóc nhiều nhưng có lẽ nó ưa đất sét nơi đây và thời tiết nắng nóng nên vẫn cho bông quanh năm, đẹp nhất vào tháng 2, tháng 3. Ngồi dưới tán cây hoa giấy, không có điều hòa nhưng vẫn thấy mát rượi.Lê Thị Diễm My (23 tuổi), ngụ tại hẻm 334 Chu Văn An, P.12, Q.Bình Thạnh, cho biết từ bé đã thấy cây hoa giấy này ở ngay chợ cây Điệp. "Xung quanh khu vực này cũng có nhiều gia đình trồng hoa giấy nhưng cây này là đặc biệt nhất bởi nó có kích thước rất lớn. Mình cũng không biết ai đã trồng cây hoa giấy này bởi qua bao năm tháng, ngôi nhà đã thay đổi nhiều lần. Dẫu vậy, cây hoa giấy vẫn sống tới bây giờ dù không ai bón phân, chăm sóc", My nói.Tìm tới cây hoa giấy thông qua một bài viết trên mạng xã hội, Vũ Linh Nhi, sinh viên Trường ĐH Khoa học xã hội và nhân văn TP.HCM, đã bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của cây hoa giấy khổng lồ. "Mình mê mẩn bởi vẻ đẹp của nó. Dù đã thấy qua nhiều con đường hoa giấy nhưng đây là lần đầu mình thấy cây hoa to và nở rực rỡ tới vậy. Những bông giấy kết thành từng chùm, nở tím cả một góc trời. Mình cũng đã kịp lưu lại những bức hình đẹp về cây hoa giấy này".Bạn đọc giúp các gương Nghị lực mùa thi ngày 9.10.2022
Lần đầu tiên tôi biết về mẹ hình như là lúc lên 4, khi đó ba vừa tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp 1 ở Hà Nội về. Đó cũng là lần đầu tiên ba gặp đứa con gái thứ 2 là tôi.Sáng hôm đó, hình như mẹ lúi húi trong bếp, ba bế tôi xuống hỏi: "Em cho ba con anh ăn gì?". Tôi đòi ăn khoai, là hai củ khoai hôm trước ba nói để sáng mai hẵng ăn. Mẹ nói con ăn cơm đi, mẹ ăn khoai rồi. Tôi khóc ăn vạ. Ba bế tôi lên vai nói ra vườn hái cam. Mẹ nhìn theo hai cha con rồi nói: "Có ba về là nhõng nhẽo quá, ở nhà với mẹ có thế đâu…".Tôi không thể nào diễn tả được ánh mắt ấy, chỉ là sau này nhớ lại, ngẫm nghĩ thì hiểu rằng: Đó là lời của một người vợ, người mẹ hạnh phúc.Ba mẹ cưới nhau xong thì ba đi bộ đội rồi giải ngũ, học tiếp cấp 3. Ba bắt đầu ra Hà Nội học đại học thì mẹ có bầu tôi. Trong bốn năm xa cách ấy là bom đạn, thiếu thốn, mẹ một mình làm ruộng, nuôi hai con và chăm sóc ba mẹ chồng. Chừng ấy năm tháng xa chồng của một người vợ trẻ hẳn không ít khó khăn và cả đau khổ. Nhưng, khi có thể dựa đỡ vào chồng, dù chỉ là dỗ đứa con gái hờn dỗi, với mẹ đó là khoảnh khắc hạnh phúc vỡ òa. Cái cảm giác hạnh phúc trên khuôn mặt, ánh mắt mẹ rõ ràng đến nỗi 55 năm sau, tôi vẫn nhớ như in, như thể xem lại một cảnh phim ấn tượng.Mùa đông đầu tiên sau khi đi làm, ba mua cho mẹ một cái áo bông chần màu đen láng mượt. Với quê miền Trung thời đó, chiếc áo là của hiếm. Khi ba đang ở nhà, lúc nào mẹ cũng mặc. Hôm đó, trời lạnh lắm, đi cấy về, mẹ khoe với ba: "Bữa ni ở ngoài đồng ai cũng khen áo đẹp, các chị ấy nói cả làng ni, chưa có ai được chồng mua áo đẹp cho như vậy".Mẹ cười, mắt lấp lánh. Người ta hẳn sẽ hạnh phúc tận cùng khi chỉ yêu, hiến dâng, không chờ đợi, không đòi hỏi và khi được trao đền, thì cảm giác như đó là quà tặng vô giá.Ba tôi đi công tác xa, năm thì mười họa về nhà một bữa. Mỗi lần ba về, trong nhà như có tiệc. Mẹ nấu cho ba những món ngon nhất mà quanh năm mấy mẹ con chẳng mấy khi được ăn. Có con lợn nuôi mấy tháng chờ tết cân cho mậu dịch để lấy lụa, bột mì, ba đòi làm thịt, mẹ đồng ý luôn. Cứ tưởng ba chỉ lấy bộ lòng ăn rồi để các thứ còn lại cho mẹ bán, ai dè ba nói: "Chia ra từng các phần nhỏ, biếu hết bà con quanh nhà".Năm tháng hiện hữu của mẹ ngắn ngủi, nhưng mẹ sống trong chúng tôi và những người biết bà rất dài, rất lâu với một khuôn mặt hạnh phúc. Hạnh phúc vì được sống cho người khác, được yêu hết mình.Mẹ làm theo, nét mặt rất vui.Có cái ao trước cửa nhà, mẹ thả cá để cuối năm thu hoạch. Ba về bất chừng, gọi người tát nước, bắt cá chia cho cả xóm, mẹ cũng chiều ý ba. Các dì tôi nói: "Mạ mấy đứa yêu và chiều chồng vô điều kiện".Mẹ ốm, đi viện đâu hơn tháng thì về nhà. Làng xóm tới thăm rất đông, ai mẹ cũng quay mặt ra chào, cố tiếp chuyện giữa những cơn đau. Duy chỉ có chị cả tôi ôm đứa em út lúc đó mới 10 tháng tuổi tới thì mẹ quay mặt vào vách. Bà nội tôi nói: "Các con để cho mẹ nghỉ". Sau này, khi mẹ mất lâu lâu, bà giải thích với tôi: "Lúc đó mẹ con sợ em nó nhớ ra mẹ rồi vài bữa nữa, không còn mẹ, em nó khóc, bà cháu mình không dỗ được".Mẹ là vậy, kể cả khi sắp rời cõi đời, vẫn chỉ nghĩ cho người khác.Sau này, gặp những chuyện này kia, đôi khi tôi sững lại, tự hỏi: "Nếu là mẹ, bà sẽ xử lý thế nào nhỉ?". Và khi đã lội qua nhiều năm tháng và đường đất cuộc đời, tôi tìm được câu trả lời chung cho nhiều tình huống: Mẹ đã nghĩ và làm như tính cách trời sinh, mọi sự đều nghĩ cho người khác, sống cho người khác. Mẹ cũng không có cơ hội chiêm nghiệm như thế là đúng hay sai, bởi bà đã ra đi khi chưa kịp nhìn lại…Năm tháng hiện hữu của mẹ ngắn ngủi, nhưng mẹ sống trong chúng tôi và những người biết bà rất dài, rất lâu với một khuôn mặt hạnh phúc. Hạnh phúc vì được sống cho người khác, được yêu hết mình.Và những đứa con của mẹ cũng hạnh phúc mỗi khi nhớ về người.
Tàu tuần dương Vendemiaire Hải quân Pháp huấn luyện chung với Cảnh sát biển Việt Nam
Graffiti là một loại hình nghệ thuật đường phố, thường được tạo ra bằng cách vẽ lên các bề mặt công cộng bằng sơn xịt hoặc các vật liệu khác. Tác phẩm graffiti thường mang đậm dấu ấn cá nhân của người tạo ra nó, thông qua các chữ viết, hình vẽ, hoặc các biểu tượng. Graffiti hiện diện ở hầu như mọi ngõ ngách của Colombia, nhưng nổi tiếng nhất là tại thủ đô Bogotá.Ở đây, những bức graffiti rực rỡ bao phủ các bức tường đã kể cho người xem những câu chuyện về di sản bản địa, về tình trạng hỗn loạn chính trị, về những giấc mơ cho tương lai. Các nghệ sĩ graffiti nổi tiếng nhất của Bogotá có thể kể đến Stinkfish, Toxicomano, DJLU, Bastardilla…Không giống như nhiều quốc gia nơi graffiti bị hạn chế nghiêm ngặt, Bogotá cho phép các nghệ sĩ tự do vẽ graffiti nếu họ được chủ sở hữu bức tường, bề mặt công trình cho phép. Ở Bogotá, các chủ nhà thường chủ động liên hệ với các nghệ sĩ graffiti để cùng nhau chọn lọc, bàn bạc về nội dung tác phẩm với nghệ sĩ. Đó là lý do vì sao người ta gọi Bogotá là thiên đường graffiti.Sự tự do này cũng thu hút các nghệ sĩ graffiti quốc tế và nuôi dưỡng cộng đồng địa phương sáng tác nghệ thuật phản ánh chính trị, xã hội, văn hóa của Colombia đa dạng hơn, mang lại cho Bogotá vị trí độc đáo trong nghệ thuật đô thị toàn cầu."Hiện tại, Bogotá có khoảng 5.000 nghệ sĩ graffiti, trong đó 10% là nữ (Bogotá là nơi tập trung nữ nghệ sĩ graffiti nhiều nhất thế giới). Thù lao thì vô chừng, có thể rất cao nhưng cũng có thể... miễn phí. Đôi khi gặp chủ hạp ý, chúng tôi chỉ cần tài trợ sơn màu là đủ", Samuel, một nghệ sĩ graffiti đến từ Argentina, nói."Trừ các chủ đề khiêu dâm, còn lại chỉ cần thỏa thuận được với chủ sở hữu nơi muốn vẽ, nội dung các tác phẩm graffiti hoàn toàn tự do, không có chủ đề nhạy cảm, không có vùng cấm", Stiven, 28 tuổi, một nghệ sĩ graffiti tại Bogotá, chia sẻ với PV Thanh Niên.Tại thủ đô của Colombia, graffiti tour là một trong những tour du lịch hút khách nhất. Với sự dẫn dắt của chính các nghệ sĩ graffiti địa phương, du khách sẽ hiểu thêm về lịch sử, thông điệp đằng sau các tác phẩm graffiti trên đường phố. Một điều thú vị nữa là những bức tranh tường ở đây thay đổi thường xuyên, những tác phẩm mới xuất hiện và những tác phẩm cũ được che phủ, mang tới sự độc đáo và mới mẻ cho du khách mỗi dịp ghé thăm.
Dùng 2 ngón tay cẩn thận và nhẹ nhàng lăn từng “viên bi”, kiểm tra xem có thay đổi hoặc bất thường nào không
Phương án nào cho học sinh Trường quốc tế AISVN nếu phụ huynh đóng góp không đủ?
Ngày 4.1, thiếu tá Nguyễn Thanh Sơn, Chính trị viên Đồn biên phòng A Vao, Bộ đội biên phòng Quảng Trị, cho biết một sản phụ đã được hỗ trợ sinh con an toàn, thành công ngay trên chuyến xe chở chị lên tuyến trên cấp cứu.Vào lúc 5 giờ 30 phút sáng nay (4.1), chồng của sản phụ Hồ Thị Léc (41 tuổi, trú tại thôn Pa Ling, xã A Vao, H.Đakrông, Quảng Trị) đến Trạm quân y Đồn biên phòng A Vao để nhờ các chiến sĩ quân y hỗ trợ cho vợ đang có dấu hiệu chuyển dạ.Nắm được thông tin, một chiến sĩ quân y tại trạm đã đến thăm khám và phát hiện cổ tử cung của sản phụ mở 6 cm, sức khỏe yếu, khó sinh, đầu của thai nhi đã xuống thấp. Vì không đủ các điều kiện về trang thiết bị nên chiến sĩ quân y đã yêu cầu đưa sản phụ lên tuyến trên để cấp cứu. Tuy nhiên, do ở vùng sâu vùng xa, đường đi hiểm trở và cách xa trung tâm y tế, Đồn biên phòng A Vao đã huy động một ô tô để chở sản phụ cùng chồng lên tuyến trên.Trong lúc di chuyển cách cơ sở 2 của Trung tâm y tế xã Tà Rụt khoảng 17 km thì sản phụ chuyển dạ, có dấu hiệu sinh ngay trên xe. Thấy tình hình nguy cấp, đại úy Lê Văn Thắng (nhân viên lái xe của Đồn biên phòng A Vao) đã cùng chồng của sản phụ hỗ trợ sinh thành công bé gái nặng 3,5 kg.Hiện tại, sức khỏe của cả hai mẹ con chị Léc ổn định, đang được các y bác sĩ theo dõi, chăm sóc.